Chủ Nhật, 28 tháng 5, 2017

CƠN MÊ DÀI
*
Không phải là mùa xuân
Nên đóa hoa tình phai sắc tím
Bây giờ
Mùa đang vào hè
Em có còn ngóng đợi mùa xuân?
Cho bờ mi ngoan ngấn ướt!
Mắt em chợt long lanh
Đẹp lạ!
Anh hỏi em răng rứa?
Giọng mềm em đáp răng mô!
Để rồi...
Ngọn gió...
Ru hời...
Đông sang
Em bỏ mùa thu ở lại
Đóa hoa vàng lả lơi
Rơi trong chiều thương nhớ..!
Góc sân vườn đầy xác hoa vàng
*
Em đi...
Như chiều đi
Hoa vàng vấn vương tà áo lụa
Bước ngập ngừng
Mặc màn đêm đang trôi
Về đâu..? Về đâu..?
Anh
Đang ở thì hiện tại
Hôn mê trong nỗi nhớ âm thầm
Cơn hôn mê của anh kéo dài suốt mùa thu mà em bỏ lại!
Xác hoa vàng mục rữa
Hóa bùn
Anh vẫn còn mê.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét