Thứ Năm, 3 tháng 11, 2016

CON TIM TRẨY HỘI
* * *
Anh thấy gì?
Trong đôi mắt em
Mà hôm nay sao trời đi vắng
Vầng trăng treo trong đêm đơn côi
Đã làm khuyết một nỗi buồn
Rơi xuống những hạt mưa
Nhân gian ơi
Có thấu chăng nỗi buồn Thượng Đế!
Người tình ơi..!
Môi nào đâu đã nhạt
Sao nụ hồng không thắm lại chiều nay?
Đóa Quỳnh Anh vàng lay
Hồn anh đắm say
Chìm trong cõi tương tư
Cùng dáng em ngọc ngà, da em mềm như lụa
Phút nhớ nhung...bao cảm xúc ùa về
Chợt gần và cũng chợt xa...
Chao ôi! Răng chừ quay quắt.
Trong niềm tương tư
Anh nghe văng vẳng bên tai
Lời bè bạn thì thầm:
" Tình đôi ta muôn thưở
Vùng yêu thương em có cả bầu trời
"
Lòng anh như trẩy hội
Nghe rần rần trong từng mạch máu chảy về tim
Em ơi! Con tim anh mách bảo
Khi vũ trụ đang còn ngáy ngủ
Anh biết lòng mình đã trót yêu..!
HUỲNH ĐỨC TÚ
03/ 11/ 2016
- - - - - -


Thứ Hai, 22 tháng 8, 2016

Bài đăng trong tuyển tập Văn Thơ HƯƠNG THIỀN 37 - Số Vu Lan 2016 - NXB Văn Hóa - Văn Nghệ Tp.HCM phát hành tháng 8/ 2016
BÊN CÁNH VÕNG
(Kính dâng tặng Mẹ)
***
Con lại về bên Mẹ thuở xa xưa
Thuở ầu ơ...bên vành nôi, cánh võng
Nhớ một thời Mẹ dõi mắt trông theo
Từng bước đi đầu đời, con chập chững
Mẹ đỡ nâng khi chân con chưa vững
Tình bao la biển rộng - Mẹ yêu con!
Mẹ vui mừng, con thoăn thoắt chân non
Con lớn khôn, cạn khô dòng sữa Mẹ!
Thương lắm Mẹ ơi! Nắng sương dầu dãi
Ân, Hiếu...Mẹ hiền, con khắc trong tâm
Giữa dòng đời xuôi ngược tám mươi năm
Mẹ của con! Tóc đen giờ đã bạc
Cho con hôn lên đôi mắt Mẹ hiền
Từng dõi theo...khi xưa con chập chững
Cho con hôn lên những vết chân chim
Niềm thiết tha của lòng con yêu Mẹ!
Mơ được về bên Mẹ, Mẹ yêu ơi!
Nghe Mẹ ầu ơ...ngày xưa...cánh võng.
_ _ _
Huỳnh Đức Tú
(Vu Lan 2016)

Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2016


VỠ
***
Vỡ rồi mộng ước hôm nao
Nụ hôn xưa đã tan vào hư không
Nghe sao chua chát bên lòng 

Tay cầm tay...để lưng tròng mắt nhau

Từ đây nếm trải niềm đau
Từng cơn quặn thắt ...Ôi chao! bẽ bàng
Chút duyên muộn nay lỡ làng
Quay lưng bước vội chẳng màng lạ quen
Vung khiên vác giáo bao phen..!
Sầu thêm khúc nhạc nghe nghèn nghẹn rơi
Tình trường hồn phách tả tơi
Giáo cùn khiên mỏng nằm phơi tội tình
Tay ta cầm nắm tay mình
Ăn năn chi cũng là tình phân bua
Ngỡ rằng tình cuối thiên thu
Mộng năm xưa đã hóa ngu ngơ chừ..!
Rằng ta trẻ nít dại khờ
Yêu làm chi để bây giờ già nua?
Tóc nay màu đổi khác xưa
Điểm vài sợi bạc lưa thưa mái đầu
Tình ơi! Sao mãi rầu...rầu..?
- - -
HUỲNH ĐỨC TÚ
3/ 6/ 2016
- - -
Ảnh minh họa sưu tầm trên Net.

Thứ Ba, 3 tháng 5, 2016

CHỈ KHI NÀO EM HẾT YÊU ANH
***
Nếu bảo rằng
Em yêu anh là niềm đau khổ
Anh xin em
Mình đừng vội hôn nhau
Đừng trao nhau những giây phút mặn nồng
Và cũng đừng bao giờ ấp ôm tương tư, sầu nhớ..!
Nếu bảo rằng
Trong tim em bóng hình anh không có
Mình quên nhau đi
Không phải ân hận về sau
Để tim em không nhói đau thêm lần nào nữa
Bởi vì anh
Không muốn em là kẻ man rợ giết nguời
Không muốn anh phải trở thành gã sát nhân sân si, đàn bà tánh.
Anh trở thành kẻ thừa thải trong em
Đá ống bơ hay nghêu ngao vài câu “tình lỡ”(*)
Nếu bảo rằng
Tình đôi ta rạn vỡ
Em nào có tội tình chi?
Lỗi là do anh không biết giữ gìn
Nỡ lòng nào anh đem yêu thương bỏ sông bỏ biển sao em!
Và em hỏi:
Anh có muốn rời xa em mãi mãi?
Anh đã trả lời:
Chỉ khi nào em hết yêu anh.
HUỲNH ĐỨC TÚ
3/ 5/ 2016
- - -
(*) "Tình lỡ" tựa bài hát của cố nhạc sĩ Thanh Bình.

Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2016

CÓ KHI MÔ
**************
Em ơi!
Có khi mô
Em nhớ về người chồng cũ? 
Hình bóng anh lúc ấy cũng mờ dần
Có khi mô
Em nghĩ về người tình mới?
Anh sẽ nhạt nhòa theo ngày tháng em quên.
*
Có khi mô
Em nhầm nói : "yêu anh"
Con tim anh sẽ nát tan thành trăm mảnh.
*
Em!
Có khi mô
Những yêu thương đong đầy từng năm tháng ấy
Bỗng vuột trôi theo dòng nước qua tay?
*
Có khi mô
Có khi mô...như rứa?
Tình yêu ơi!
Chừ anh phải chấp vá mần răng?
Khi trăm mảnh trái tim anh đã vụn vỡ tan tành.
Hình bóng anh
Không thể nào chộ được.
*
Có giọt nước nào còn đọng lại ở khe tay?
Huỳnh Đức Tú
26/ 04/ 2016


Thứ Năm, 14 tháng 4, 2016


THÔNG ĐIỆP THẤT TINH VỀ THIỀN

- Randolph Winters -


Thiền là gì?
Thiền là một hình thức tập trung để đi đến kiểm soát trí não, và ai cũng có thể thực hành. Không nhất thiết ta phải tuân thủ một triết lý huyền bí, một hệ thống tín ngưỡng hay tôn giáo nào đó thì mới có thể gặt hái được lợi ích từ thiền.
Đó là một phương pháp mà ta có thể đạt được sự kiểm soát đối với quá trình tư duy của chúng ta, phát triển về mặt tâm linh và kết nối với các hình thái sự sống cao hơn như Thất tinh.
Khi chúng ta bước vào một cuộc sống mới, tâm thức vật chất của chúng ta được hình thành cùng với thân thể của chúng ta. Giác quan của chúng ta như thị giác, xúc giác, vị giác, khứu giác và thính giác phát triển để thu thập thông tin và chúng ta bắt đầu hình thành các suy nghĩ mới. Vào thời điểm này tiềm thức vật chất mới mẻ của chúng ta chỉ có ký ức về sự chào đời, và tinh thần của chúng ta hầu như chưa có bất kỳ cảm giác, cảm xúc và thái độ gì. Các cảm xúc vật chất và ký ức được tạo ra và thu thập trong cuộc sống; chúng không tồn tại khi chúng ta đến đây.
Tất cả những gì đi cùng chúng ta là ký ức và cảm giác của linh hồn. Quá trình tư duy của chúng ta thật đơn giản, vì chúng ta không có ký ức vật chất hoặc cảm xúc để tạo ra suy nghĩ. Chính tại nơi đây chúng ta có cơ hội học cách suy nghĩ thích đáng để cho cuộc sống của chúng ta được trải và nghiệm đến tột cùng hân hoan.
Lúc linh hồn đi vào cơ thể và cuộc sống mới bắt đầu, chúng ta khỏe mạnh về thân thể và tinh thần. Tinh thần không thể phi lý và bệnh hoạn; điều này là một chức năng nghiêm ngặt của bản thân vật chất. Khi cơ thể đang hình thành, tiềm năng của nó có thể bị thoái hóa trong thai kỳ bởi ma túy, rượu, bệnh tâm thần và suy nghĩ phi lý xuất phát từ người mẹ. Cuộc sống vật chất mới đã bị hư hại và không thể đạt đến khả năng trọn vẹn của tri thức tích lũy được bởi linh hồn. Điều này làm giới hạn trí tuệ và năng lực đồng thời gây ra các khuyết tật bẩm sinh, làm tổn hại khả năng suy nghĩ đúng đắn.
Nếu thiền trong lúc có thai, người mẹ không chỉ kết nối được với con người sắp xuất hiện mà còn kiểm soát được tư duy của chính mình và sinh nở một cách khỏe mạnh hơn. Bằng cách kiểm soát tư duy, chúng ta làm chủ được cả sức khỏe thể chất và tinh thần, vì thế tạo nên được một khởi đầu tốt đẹp cho cuộc sống mới.
Khi học thiền, ta phát triển được cái gọi là “định tâm”. Đây chính là sự phát triển khả năng tập trung vào một đối tượng cụ thể và nhìn thấy nó một cách rõ ràng, không bị nhiễm cảm xúc, thái độ, ký ức lẫn tư duy tiêu cực và tích cực, đồng thời không cho phép những ý tưởng khác xen vào tâm trí. Một khi đạt được điều này, ta đã kiểm soát được suy nghĩ của mình và tiến vào con đường phát triển những khả năng tâm linh mạnh mẽ theo ý muốn. Thiền có thể hữu ích cho ta theo nhiều cách.
“sức mạnh tâm linh”
Thông qua thiền ta có thể học cách kích phát khả năng tâm linh về thần giao cách cảm, viễn chuyển và du hành thời gian. Những khả năng này vốn có trong linh hồn và có thể tiếp cận ở hình thái vật chất thông qua thiền, nếu ta sẵn sàng bỏ thời gian và công sức.
Thần giao cách cảm là khả năng con người gửi và nhận tư tưởng bằng cách vận dụng một hình thức giác quan cảm ứng tồn tại trong tất cả chúng ta. Bản thể vật chất và tâm linh đều có các hình thức giác quan cảm ứng khác biệt và vận hành khác nhau. Cả hai đều có thể vận dụng được thông qua thiền và có thể phát triển để trở thành những tính năng hữu ích trong đời sống chúng ta.
Ta cũng có thể học viễn chuyển, một phương pháp di chuyển các vật thể mà không trực tiếp chạm vào chúng, cũng thông qua con đường áp dụng các năng lực tâm linh thuần khiết.
Thiền cho phép ta chuyển di chính mình về mặt trí não hoặc thị giác trở về quá khứ hay tương lai để thu thập thông tin của nhiều sự kiện. Những sự kiện này có thể xảy ra trong quá khứ hoặc có thể là sự phóng chiếu của một tương lai chưa diễn ra.
Khả năng phát triển và sử dụng bất kỳ năng lực tâm linh tự nhiên nào của ta phụ thuộc vào việc phát triển thiền như một công cụ hoặc cơ chế để tiếp cận các khả năng này. Mọi sự giao tiếp của tâm trí và linh hồn đều có thể thực hiện được thông qua thiền. Bạn sẽ thấy cần thiết dành nhiều thời gian và nỗ lực để tập thiền.
“chú tâm”
Thiền cho phép ta nhìn sự vật một cách rõ ràng, quan sát sự vật một cách rõ ràng và nhận định chúng một cách rõ ràng mà không bị sai lệch bởi tư duy.
Bằng cách phát triển thiền, chúng ta học cách hướng các giác quan của chúng ta vào một đối tượng hoàn toàn xác định và chú tâm vào đó. Trong quá trình chú tâm này, không có tư tưởng gì khác xen vào vì sự chú tâm này chỉ gồm có một sự thông suốt tuyệt đối về cái nhìn, một sự thông suốt tuyệt đối về phóng chiếu. Điều này có nghĩa là chúng ta phải quan sát đối tượng của sự chú tâm trong lúc hoàn toàn không có bất kỳ tư tưởng bên ngoài nào.
Khi ấy thiền sẽ cho phép ta kiểm soát tư duy hằng ngày của bản thân và cho phép ta tiếp cận với các năng lực tâm linh cao cấp của chính mình. Kết quả là, thiền đồng nghĩa với việc học hỏi sự quân bình, học hỏi một cái nhìn thấu suốt và một sự phản ánh thấu suốt, rèn luyện khả năng truyền đạt ý thức tâm linh vào cõi quá khứ và tương lai, đạt được những năng lực tâm linh như thần giao cách cảm, viễn chuyển...
Thông qua thiền, chúng ta có thể học cách kiểm soát dữ liệu nhận vào để trong quá trình hình thành linh hồn, chúng ta có thể làm chủ được nỗi sợ, sự tức giận và thù địch nhắm vào chúng ta, để những cảm xúc tiêu cực không thành hình. Khi đối mặt với những yếu tố tiêu cực trong xã hội, chúng ta có thể học cách dừng lại trong quá trình hình thành các ý nghĩ và dùng bản thể tâm linh của chúng ta để giữ quân bình. Khi còn nhỏ, hầu hết chúng ta đều bị lấn át bởi những trải nghiệm thơ ấu, vốn để lại những vết sẹo cảm xúc rất sâu và ảnh hưởng đến tư duy của chúng ta khi lớn lên.
Khi đến tuổi trưởng thành, chúng ta nhận ra rằng chúng ta không làm chủ được ý nghĩ của mình cho nên chúng ta học cách kiểm soát ý nghĩ. Mục tiêu ở đây là quan sát dòng hô hấp tự nhiên của chúng ta, nhưng không gây bất kỳ tác động gì với nó. Đừng nín thở hoặc cố tình ép hơi thở theo một nhịp điệu phi tự nhiên nào đó. Mục tiêu trong lúc tập là dõi theo quá trình thở một cách trầm lặng và cẩn trọng.
Hãy nhắm mắt và hướng sự chú ý của bản thân vào hai bên sống mũi, và bắt đầu quan sát hơi thở di chuyển vào ra thông qua ống mũi. Cố gắng giữ mình trong trạng thái quan sát và đừng bị cuốn vào nhịp thở. Nếu bạn phát hiện ra mình đang tác động đến hơi thở, bằng cách làm cho nó nhanh lên hoặc chậm lại, hãy thư giãn và đóng vai người quan sát chứ không phải người kiểm soát.
Rất có thể bạn sẽ nỗ lực để kiểm soát hơi thở và có thể thậm chí khiến cho nó trở nên mất kiểm soát hơn nữa. Hãy cứ thư giãn và để cho hơi thở tìm ra nhịp điệu của chính nó, và hãy nhớ, bạn đã và đang thở suốt bao nhiêu năm nay mà chẳng cần tâm trí phải trợ giúp. Hãy chỉ làm người quan sát và đừng nỗ lực điều tiết dòng hơi thở. Quan sát có nghĩa là bạn không tác động đến hơi thở bằng bất kỳ hình thức nào, bằng bất kỳ giác quan hay tư duy nào của mình; bạn chỉ quan sát nó mà thôi.
Hãy quan sát hơi thở khi nó đi lên dọc hai bên sống mũi và biến mất ở cuống mũi. Đừng đi theo nó. Hành động này sẽ khiến ta dời sự chú tâm ra khỏi điểm quan sát.
“những ý nghĩ ngoài ý muốn”
Trong khi tiếp tục quan sát hơi thở, các ý nghĩ ngoài ý muốn xuất hiện trong tâm trí của ta cũng là điều tự nhiên. Bởi vì chúng ta không được huấn luyện để kiểm soát ý nghĩ, tâm trí của ta thường bận rộn với hết ý nghĩ này đến ý nghĩ khác theo ý muốn của nó. Bằng cách rèn luyện sự tập trung, khả năng mỗi lúc chỉ chú tâm vào một mục tiêu duy nhất, chúng ta đã thông báo cho ý thức của mình biết rằng chúng ta đang làm chủ suy nghĩ của mình. Đây sẽ là một điều mới mẻ đối với phần lớn chúng ta, và ta cần có thời gian để rèn luyện thành công.
Khi những ý nghĩ ngoài ý muốn xuất hiện trong đầu, ta phải ra lệnh cho chúng biến mất và quay trở lại trạng thái quan sát của mình. Có một ý hay là trước khi bắt đầu bài tập này, hãy bảo với ý thức của bạn rằng bạn định thiền bây giờ và đừng có quấy rầy bạn với bất kỳ ý nghĩ nào. Hãy bảo chính mình dừng mọi ý nghĩ cho đến khi thiền xong, và khi nào sẵn sàng tiếp tục suy nghĩ bình thường thì bạn sẽ cho biết.
Hãy tiếp tục quan sát cho đến khi đạt được một cảm giác sâu của an lạc và thư giãn. Hãy cho phép mình dành thời gian để thụ hưởng lợi lạc từ trạng thái hân hoan này. Hãy tận hưởng khoảnh khắc ấy và trở nên thân thuộc với nơi chốn trong tâm trí đã tạo nên khoảnh khắc này, bởi vì bạn sẽ còn muốn trở lại nơi đây thường xuyên.
 “ứng dụng của thiền”
Thường xuyên áp dụng thiền, ta có thể học được cách kiểm soát ý thức của mình bằng cách dừng lại trong quá trình chớp nhoáng của sự hình thành ý nghĩ và cho phép bản thể tâm linh của chúng ta đưa ra lời khuyên. Chúng ta cũng có thể học được cách lập trình tiềm thức của mình để làm việc cho chúng ta trong lúc chúng ta ngủ chẳng hạn, nhằm làm giảm cân hoặc cai thuốc lá.
Những cảm xúc đang gây cho chúng ta những rắc rối trong cuộc sống có thể được lập trình trở lại bằng cách tạo ra những trải nghiệm mới để dẫn đến những kết luận an lạc hơn. Mọi cấp độ của tâm trí đều có thể được kiểm soát và tiếp cận thông qua thiền. Chính bài tập đơn giản này đã đưa chúng ta tiến bước trên con đường kiểm soát việc giao tiếp của mọi cấp độ tâm trí.
Thiền cũng là bước đầu tiên để đi đến kiểm soát tâm trí vật chất của chúng ta và giúp sức mạnh của tinh thần được bộc lộ. Khả năng khơi gợi bản thể tâm linh của chúng ta và khai thác các năng lực tâm linh của chúng ta nằm ở khả năng vô hiệu hóa trí não thực thể và cho phép bản thể tâm linh được phát huy vai trò. Bản thể tâm linh của chúng ta luôn hiện hữu, lắng nghe tất cả những gì chúng ta làm, và không bao giờ ngủ. Hầu hết chúng ta đều không bao giờ nghĩ đến việc chúng ta có thể vận dụng tâm linh để cho ta một quan điểm, một lời khuyên, hoặc để dạy cho chúng ta một điều gì đó về bản thân chúng ta và những đời sống trước đây của chúng ta. Và hiếm có ai nghĩ đến chuyện dùng bản thể tâm linh để tiếp xúc với các dạng sống khác. Tuy nhiên, tất cả những điều này đều khả thi thông qua việc bền bỉ thực hành thiền.
“thời gian qua nhanh”
Khi ta thiền, thời gian có thể trôi qua rất nhanh! Không có gì lạ khi ta phát hiện ra mười lăm hoặc thậm chí ba mươi phút trong lúc thiền có thể trôi qua cứ như chỉ vài phút. Do vậy, nên nhờ ai đó canh thời gian để ta có thể kết thúc thiền ở một khoảng thời lượng giới hạn. Lý do của việc này là bởi vì một khi đã ở trạng thái thiền sâu, ta sẽ mất kiểm soát về thời gian và không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua.
Linh hồn của chúng ta được kết nối với sự vô tận về thời gian và không quen với giờ giấc hay đồng hồ. Chỉ có các giác quan vật chất của ta mới có ý niệm về thời gian. Nếu thiền một mình, bạn nên định sẵn để cho radio hoặc máy phát nhạc bắt đầu hoạt động sau ba mươi phút. Âm thanh phát ra nên thật êm ả để bạn không bị chấn động. Đừng lo nếu bạn đang thiền trên giường và ngủ thiếp đi vì thiền sẽ tự tìm cách kết thúc sau khi bạn thiếp ngủ.

Nguồn: “The Pleiadian Mission”, Randolph Winters

Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2016

CHUYỆN CHÚNG MÌNH
***
Muốn ở bên em thật lâu
Để hương tình ta thêm ngát
Bàn tay nói lời âu yếm
Suối hát tình khúc hoan ca.
*
Muốn gần em thêm chút nữa
Ửng hồng đôi má em xinh
Làn môi em màu mận chín
Lại gần thêm với môi anh.
*
Muốn được ôm trọn vòng tay
Tấm thân em ngà ngọc quá!
Giấc mê đời. Ôi! chất ngất
"Yêu anh" em khẽ thì thào!
*
Muốn yêu em nhiều hơn thế
Trói hồn anh tóc em bay
Ngày sau...ngàn năm sau nữa
Chúng mình mãi có nhau luôn.
Huỳnh Đức Tú
(30/ 8/ 2015)
- - -
Bài thơ được diễn ngâm trong tiết mục Góp thơ - Giao lưu của Đêm Thơ THIÊN HƯƠNG (Ngọc Lựu)



MỘNG ĐẾ VƯƠNG
*

Có phải là em ?
Người đàn bà của riêng ta trong tiền kiếp
Sao em mãi u hoài, da diết?
Mãi loay hoay tìm ta giữa chốn hồng trần
Tìm kiếm mỗi ngày, mỗi tháng....mỗi năm
Và cứ thế
Năm này sang năm khác,
Song
Chưa một lần ta nhận ra nhau.
*
Ta đã lạc mất nhau
Từ bao nhiêu năm rồi em nhỉ?
Chắc từ khi:
Chưa có nàng “Tô Thị” (1)
Từ khi chưa có “ Thiếu phụ Nam Xương” (2)
Và lúc đó
Thần ái tình cũng chưa xuất hiện
Nên tình ta chưa trở thành huyền thoại bao giờ.
*
Có phải là em?
Đã từng xem ta
Là bậc “Đế Vương” (3) của nhiều nghìn năm trước
Khi ta say mèm
Em chẳng hề từ khước chuyện ái ân
Và những khi ta phán lệnh truyền
Em là người cầm nắm tay ta
Nhẹ nhàng nói những lời dịu dàng, từ tốn
Phút giây này
Tim ta tràn ngập yêu thương!
Có phải là em?
Của những lần tay ta thấm ướt
Giọt châu sa hòa hạnh phúc êm đềm
*
Mấy lần “ thương hải tang điền” (4)
Giữa chốn hồng trần gió bụi
Giữa vạn vật vần xoay
Một ngày cuối xuân êm đềm, thong thả
Em đây à?
Thật không? Người đàn bà của riêng ta từ nhiều nghìn năm trước
Người đã từng ngự trị trái tim ta
Giờ đây
Tim ta bồi hồi nhớ lại
Giọt châu xưa
Nay đã không còn vương trên mắt em như ngày trước
Ta cũng chẳng say mèm như thưở Đế Vương
Và ta chẳng bao giờ có quyền phán lệnh
Khi bàn tay em chưa một lần cầm nắm tay ta.
Mộng Đế Vương thưở trước đã xa rồi
Xa luôn cả giọng nói dịu dàng, từ tốn...
Trong sâu thẳm tâm can
Ta mơ màng
Thấy
Bóng hình em
Mờ dần
Mờ dần
Rồi
Xa khuất.
Thơ: Huỳnh Đức Tú
( Tháng 4 năm 2015 )
---
(1) Nhân vật trong truyện cổ tích Việt Nam có tựa Hòn Vọng Phu.
(2) Truyện cổ Việt Nam.
(3) Đế chế Vương triều.
(4) Giống như: Cuộc bể dâu.

GIẤC MƠ ĐỊNH MỆNH.
- - - 
Bao đêm
Ta thầm mơ
Làm sao có được em bên cạnh?
Cho thỏa nỗi niềm riêng.
*
Sau lần hò hẹn đầu tiên
Tim ta khát khao bao nhiêu điều mộng ước!
Để mỗi khi đêm về
Em thầm thĩ vào tai ta
Những lời yêu thương tình tứ!
Thốt ra từ
Sâu thẳm đáy lòng em.
Ta nghe tim mình hân hoan
Lạ kỳ thay!
Cớ chi giấc ngủ lại bồn chồn?
*
Ta yêu em từ trong tiền kiếp
Mối tình qua mấy nghìn năm
Ngày qua ngày
Đêm lại đêm
Trong giấc mơ của em hôm tê!
Em gọi khẽ tên ta
Khi em vừa qua
Miền hân hoan ẩm ướt
Niềm vui tột cùng nhưng chỉ ...mơ thôi!
Ta có phép màu mô?
Răng đi vào giấc mơ của em dễ dàng như rứa!
Mộng quay cuồng
Ta yêu em một lần nữa...trong mơ.
*
Giấc mơ ấy!
Giấc mơ định mệnh.
Đã đưa em
Đường hoàng bước vào đời ta cho thỏa nỗi niềm riêng.
*
Tình yêu dậy sóng
Con tim luân hồi, nhịp đập lạnh hồn hoang
Giờ đây
Như chợt bắt đầu
Chợt nóng ran lồng ngực
Chợt tan tành cả trời đất
Tấm thân ruỗng mục.
Để ta và em
Cùng hòa nhau thành một.
Như ngày xưa
Trong tiền kiếp
Yêu nhau!
----
Thơ: Huỳnh Đức Tú
(Ngày 22/ 05/ 2015)
MỘT LẦN NỮA
(Bài đăng trong Tuyển tập Văn Thơ Hương Thiền số Phật đản 2015 PL.2559 do NXB Văn Hóa Văn Nghệ Tp-HCM ấn hành)
---
Một lần nữa ta lại về xứ lạnh
Vẫn thông reo, hàng phượng tím đợi chờ
Đóa Dã Quỳ ngủ quên bên bờ giậu
Con dốc dài lạnh bước kẻ lãng du

Một lần nữa, giọt bâng khuâng sóng sánh
Cà phê Tùng (*) vẫn mãi cũ hương xưa
Em bên ta cho mùa xuân lay động
Ánh đèn đêm, ôi ! rét mướt cúi đầu.

Ta có em như Đà Lạt có hoa
Hoa lộng lẫy sắc hương cùng năm tháng
Ta có em như Đà Lạt có thông
Reo trong gió phấn thông vàng (**)óng ả.

Một lần nữa áo len, khăn choàng cổ
Vẫn cà phê Phượng Tím (***) ta yêu nhau
Đâu biết rằng sớm mai xa Đà Lạt
Cỏ cũng buồn, dốc phố bỗng đơn côi.

Lần trước xa Đà Lạt có lạnh thêm?
Ta tự vấn cho lòng mình ấm lại
Đà Lạt mộng, Đà Lạt thơ muôn thuở
Nhớ không em nụ hôn ấy rã rời?

Một lần nữa tách trà xanh thơm nóng
Em nhiệm mầu, huyền dịu dáng thướt tha
Trà lóng lánh, tay ta vàng điếu thuốc
Lạnh tím môi bỗng chốc hóa tươi hồng

Một lần nữa hương rượu vang Đà Lạt
Ta say mèm hồn cũng muốn đi hoang
Em bối rối, dìu ta trong hoảng hốt
Đà Lạt đây, ngay trên sống mũi mình!

Sớm mai này ta lại xa Đà Lạt
Xa hàng thông, xa dãy núi chập chùng
Hoa Bất Tử khóc bùi ngùi...xa cách
Vẫn hẹn nhau...một lần nữa...quay về

Thơ: Huỳnh Đức Tú
(Tháng giêng 2015)
---------------------------------
(*)Cà phê Tùng Đà Lạt
(**)Tựa đề truyện ngắn của Xuân Diệu
(***)Cà phê Phượng Tím Đà Lạt
TÌNH CUỐI EM TRAO
- - - 
Dắt tay nhau
Chúng mình vào cõi mộng.
Chốn bồng lai
Qua những bước gập ghềnh.
Bướm đa tình đã quấn quýt hoa thơm
Dòng suối nhỏ
Như mỉm cười khúc khích.
*
Nàng nói khẽ
Trao ta tình yêu cuối
Lòng rộn ràng những buổi sáng hân hoan
Hồn ngất say trong niềm yêu
Bất tận ...
Cõi mộng mơ
Hai đứa bị lưu đày
*
Tay đan tay
Chúng mình vào cõi nhớ
Làn môi thơm
Hương tình ái ngọt ngào.
Nhớ những chiều
Thứ bảy
Phố mưa rơi...
Nhớ hơi thở
Nhớ hoài hương tóc ấy
*
Quên sao được,
Lúc đôi tim thổn thức.
Tay rụt rè,
Mỗi bận vuốt ve nhau.
Tình dâng cao
Cho thân xác rã rời
Nghe hạnh phúc lẻn vào tim
Rất thật!
*
Ta hạnh phúc bên nàng,
Tình yêu cuối
Bướm say hoa
Chất ngất cõi thiên đàng.
Đong nỗi nhớ
Đếm thời gian
Thêm nhớ
Ta say
Men
Tình ấp ủ
Bao ngày.
- - -
Thơ: Huỳnh Đức Tú
(25/ 06/ 2015)
TÌNH LÊN NGÔI
***
Nàng ơi! Tay đã đan tay
Môi kề môi, chẳng nhạt phai má đào
Chút Hồng ai gửi, ai trao!
Nghe hồn chất ngất, xuyến xao cõi lòng...
Ông Tơ se sợi chỉ hồng
Đôi ta thắm mặn duyên nồng cùng nhau
Nâng niu Tình Cuối Em Trao
Tiếng tim giục giã, dâng trào lên ngôi.
Huỳnh Đức Tú
(30/ 06/ 2015)
TỨ CÚ CHO EM
- - -
Mưa thứ bảy phố buồn rơi lã chã
Trong lòng ta rộn rã phút tương phùng.
Phố lên đèn giấu che niềm hoan lạc..!
Quấn quýt nhau cho phỉ lúc h
ương nồng.
Huỳnh Đức Tú
(24/ 07/ 2015)
VENUS CỦA RIÊNG ANH.
* * *
Rồi một ngày
Em lõa thể trước anh
Ru hồn anh liêu xiêu, chếnh choáng
Trong cõi suy tư
Anh bắt đầu ngây dại
Phút xuất thần
Anh đã vội lơ đễnh
Buông xuôi thao tác với cọ, màu
Anh quên bẵng đi
"Sức mạnh và sự uy hiếp của đề lao lằn phấn
Đã từng kiềm hãm tự do em"
Những khung toan đã định hình dáng em từ lâu lắm
Trước mắt anh em đang hiện dần lên
Anh vẽ chân dung em
Không phải bằng cọ, bằng màu
Cũng không phải vẽ bằng
Những cơn mưa rào gió thoảng
Mà anh vẽ bằng
Những chuyến phiêu lưu đầy đam mê và lý thú
Bởi "chân dung em, anh đã thuộc nằm lòng" !
Thịt da em
Đã xô hồn anh
Thăng hoa trong niềm hoan lạc
Sung mãn vô biên
Bất tận đến vô cùng

Chỉ có tâm hồn em
Mang đến cho anh
Niềm hạnh phúc triền miên
Ngút ngàn...
Chất ngất...
Anh chợt thấy mình
Là Vua
Đang ngự trị chốn cung hoàng.
Thơ: Huỳnh Đức Tú
(11/ 08/ 2015)

GỬI CHÚT HƯƠNG TÌNH
***
Nỗi buồn nào
Đã rơi rụng trong trái tim em?
Khi bước vào đời nhau
Anh phải đi qua... lối nhỏ
Anh đi...
Tìm gặp...
Nỗi buồn em...
Để hoài thai niềm hạnh phúc.
Em biết không?
Có tâm hồn anh
Đang quẩn quanh
Trong hạnh phúc
Vừa mới được mọc mầm.
Đó!
Là chút hương tình
Em giữ hộ
Giùm anh.
Thơ: Huỳnh Đức Tú
( 9/ 9/ 2015 )
CÓ ĐÔI LẦN
- - - 
Có lần
Em hỏi tôi:
“ Tình yêu là gì? ”
Tôi nhả khói thuốc mông lung
Nói với em rằng:
- Là xa nhau một phút
Nhớ em, anh thức trắng đêm.
Có lần
Em hỏi tôi:
“ Tình yêu là chi? ”
Tôi đưa ánh mắt xa xăm
Đáp khẽ:
- Là lúc môi hôn chẳng muốn rời.
Và có đôi lần
Em ngây ngô hỏi:
“ Tình yêu là gì anh nhỉ? ”
Tôi nắm bàn tay em
Đan từng ngón thon mềm
Và hôn lên thật nhẹ
Thì thầm:
- Là những đêm thâu
Nhàu nát chiếu chăn.
Thơ: HUỲNH ĐỨC TÚ
( 07/ 10/ 2015 )
RIÊNG EM
***
Em gọi anh
Trong một đêm cuối thu.
Là lúc
Bao niềm đam mê trong anh trỗi dậy
Một mình anh
Trong căn phòng đơn lẻ
Nhớ về em
Em hỡi có hay?
Mộng đêm này
Anh nhớ lắm bàn tay
Đôi bàn tay em
Đã từng
Nâng niu biết bao cảm xúc
Cung bậc nào đã đưa anh về miền khao khát yêu thương!
Em ơi!
Anh nhớ lắm
Nhớ làn môi em
Cứ miên man cho hồn anh bềnh bồng trôi dạt mãi...
Nhớ vô cùng
Em mỗi bận phiêu linh.
Khẽ thì thào em nói: “ Em yêu anh! ”
Anh muốn hét lên thật to
Và quên đi hết ở chốn hồng trần
Có bao nhiêu cuộc nhiễu nhương và mấy lần dâu bể
Tất cả bỗng hóa thành men tình ái say mê.
Anh sung sướng đem ướp vào tim em
Cho hương tình yêu thơm mãi
Trong suốt như pha lê
Sáng ngời như lưu ly, ngọc quí
Để chốn dương gian bỗng chốc hóa thiên đường.
Tình yêu diệu kỳ
Anh dành hết riêng em.
Thơ: HUỲNH ĐỨC TÚ
( Cuối Thu 2015 )
NHỎ và MÙA ĐÔNG
(Bài đăng trong tuyển tập Văn Thơ HƯƠNG THIỀN số 34 do nhà xuất bản Văn Hóa Văn Nghệ Tp-HCM ấn hành tháng 11/ 2015)
***
Khi những chiếc lá vàng bắt đầu thôi rơi, là lúc mùa báo hiệu sang đông, những đôi lứa yêu nhau cũng đang tất bật tìm kiếm cho mình và người mình yêu những chiếc áo len để khoác lên người trong mùa giá buốt. Cái lạnh đầu đông không tái tê bằng những cái rét tháng ba, “tháng ba bà già chết rét”, “rét nàng Bân”... Đó là những cái lạnh ngoài da, có thể sưởi ấm bằng bếp than hồng, bằng máy điều hòa, bằng máy sưởi...v.v... Nhưng, không làm sao có thể sưởi ấm được cái lạnh trong tâm hồn của Nhỏ. Ôi...! Mùa Đông.
Lạnh, có thể đem lại cho gần nhau hơn những tâm hồn đơn côi. Lạnh, có thể làm cho những ai đã từng yêu nhau mà chưa được gần nhau xích lại gần hơn. Lạnh, để cùng nhau sưởi ấm con tim côi giá buốt mà bấy lâu nay Nhỏ đã từng cô quạnh...
Nhỏ của tôi đã hơn hai mươi mấy năm qua, từng chịu đựng những cái lạnh như thế, cuộc đời của nhỏ thật bất hạnh đi cùng với số phận “nửa chừng xuân” vì một lý do thật đơn giản: Dang - dở - một - chuyện - tình.
Cuộc đời rong ruổi cho tôi gặp nhỏ xem chừng đã quá muộn màng, con tim của nhỏ chỉ thật sự rung động khi được ở bên cạnh tôi mà thôi. Tự lúc nào tôi đã yêu nhỏ thật lòng với tất cả sự rung động của con tim. Còn bao nhiêu mùa đông nữa cho quãng đời còn lại của nhỏ và tôi khi đang ở tuổi ngũ tuần? Nhỏ ơi!
Có thể nói mùa đông năm nay, hai ngàn không trăm mười lăm là một mùa đông muộn màng, nhưng thú vị thay đó lại là mùa đông đầu tiên trong cuộc đời của tôi và nhỏ, cả hai mong ước được ở bên nhau, cùng nhau sưởi ấm đôi tim tưởng chừng như băng giá. Hầu như việc gì chúng tôi dành cho nhau lúc này cũng là đầu tiên, duy nhất chỉ có tình yêu chúng tôi trao cho nhau là sau cuối. Có một niềm hạnh phúc rất thật đang lẻn vào hai trái tim đơn côi, rét mướt khi tiết trời dần chuyển sang đông.
Tôi là người tình thứ hai của nhỏ, trong tôi tình yêu đã lên ngôi và nhỏ đã nâng niu tình tôi như nâng niu tình yêu cuối, đôi lúc nhỏ sợ mất tôi, nhỏ ghen hờn với những cỏ, mây, gió, lá... Nhỏ thường hay dặn dò, ân cần nhắc nhở, chia sẻ với tôi khi lòng nhỏ cảm thấy đơn lạnh. Tôi xuất hiện bên nhỏ quá muộn màng, chỉ còn vỏn vẹn một phần ba cuộc đời để yêu nhau và dành cho nhau nữa thôi, nhỏ ơi! Sự muộn màng ấy nhỏ xem như là những đốm lửa lóe lên từ nơi bắt đầu của tiếng sét, và đốm lửa ấy đã chạm vào tâm hồn của nhỏ vốn đã lạnh giá suốt mấy mươi mùa đông qua. Tôi thật sự cảm thấy mình có giá trị khi được ở gần bên nhỏ, nhỏ ơi!
Mùa đông năm nay chúng tôi đã có nhau, cùng đan tay nhau để đi hết quãng đời còn lại, nhỏ sẽ không còn lạc lõng, chơi vơi nữa, con tim của nhỏ nay đã hết đơn côi vì đang nồng đượm tình tôi. Nhỏ rạng rỡ và tươi tắn hơn lên trong mắt bạn bè, nhỏ thêm yêu đời khiến lòng tôi càng thêm hạnh phúc.
Mùa đông năm nay nhỏ không còn bơ vơ với những đêm dài trống vắng trong căn phòng hoang lạnh nữa, những buổi chiều tím ngắt nỗi buồn khi xưa nay không còn u hoài, da diết nữa mà thay thế bằng những nỗi yêu thương dâng trào chất ngất, gửi chút hương tình nhỏ giữ hộ giùm tôi... Tôi đã nghe bao lần nhỏ mừng vui thì thào bên tai tôi rằng: “Anh từ đâu chợt đến....như chiếc lều cỏ, sưởi em trong ấm nồng. Anh hiện hữu, nỗi cô đơn trong em như đọng lại rồi tan loãng mất hút theo chút lạnh tàn thu. Trời đã vào đông mà em ngỡ như mùa xuân, làn môi em nở như hoa đào, mơn mỡn như mùa xuân vừa chín, cứ thấy lòng mình rộn rã, cháy lên trong ngọn lửa của anh, đốt yêu thương rực cháy trong em vào cõi mộng”.
Một lần nữa tim tôi như vỡ òa vì hạnh phúc. Ngoài kia, những chiếc lá vàng đã thôi rơi. Mùa đã sang đông. Nhỏ của tôi ơi có lạnh lắm không...?

HUỲNH ĐỨC TÚ
Mùa đông 2015
- - - -
NHỚ CÔNG ƠN THẦY.
[ Kính tặng Thầy Đặng Văn Cúc ( Đặng Nhiên Thư )
Cựu giảng viên trường Cao Đẳng Mỹ Thuật Trang Trí Đồng Nai.]
***
Khi em bước chân vào ngôi trường Mỹ thuật.
Mái đầu thầy đang lớt phớt điểm sương
Em - đứa học trò vừa chớm đôi mươi
Ở một miền quê của đồng bằng sông Cửu.
Thầy vỡ lòng cho em
Bằng những nét mỹ miều
Gieo vào tim em tình yêu - cái đẹp
Cho em biết
Nghệ thuật thời Lý, thời Trần
Biết Sa Huỳnh và Đông sơn, Ngọc lũ...
Giữa bộn bề lo toan
Làm sao tránh được những buồn vui thời bao cấp (!)
Thầy của em
Vẫn sớm trưa hai buổi đi về.
Em thương thầy
Lo cho lũ chúng em
Từ những chấm phá tạo hình
Sắc màu sáng tối,
Đến những nét uốn lượn, hoa văn, rồng lá...
Những nét vốn cổ xa xưa
Chúng em đã học thuộc lòng
Trang trí bài bố cục chưa xong
Thầy lo đến việc tạo hình dựng dáng
Và...
Những nét chạm khắc nong sâu
Khiến tóc thầy mỗi ngày thêm bạc
Khuôn mộc hoàn thành, thầy nở nụ cười hiền.
Khi luận văn tốt nghiệp ra trường
Thầy lo cho tương lai chúng em - từng đứa
Ôi! Tình thầy dâng cao chất chứa
Thầy bảo ban: “ Cái đẹp ở khắp quanh ta ”
Lời thầy đẹp tựa vần thơ...
Đẹp như trái tim thầy
Suốt một đời vì lũ học trò chúng em - tận tụy
Thầy ơi!
Ơn vỡ lòng em nguyện ghi tâm
Công giáo huấn một đời em tạc dạ
Phương trời Tây
Kính mong thầy luôn dồi dào sức khỏe!
Ở trời Đông
Có đứa học trò
Ngày đêm
Vẫn luôn kính yêu thầy!
Học trò: HUỲNH ĐỨC TÚ
(20/ 11/ 2015)
KHÓC CHO TÌNH YÊU CUỐI.
***
Lần đầu tiên em khóc
Nước mắt em
Rơi cho cuộc tình ta
Em quắt quay tìm kiếm
Tưởng chừng như vừa đánh mất vật gì quí hơn trân châu, bảo ngọc.
Em khóc...
Cho tình yêu cuối
Em khóc...
Cho đến khi dòng lệ cạn khô.
Tiếng khóc em
Dài mãi giữa những đêm trường
Bỗng trở thành tiếng nấc trong anh.
Anh nghẹn ngào
Lau lệ cho em
Anh mãi dỗ dành
Nín, nín nghe em..!
Anh sẽ bù đắp
Cho em yêu của anh bằng những nụ cười tươi mới
Vì trên môi em đã tắt tự lâu rồi.
Em hỡi!
Nhìn kìa...
Đẹp lắm...
Vườn tình yêu hoa lá cũng mở chào
Vườn tình yêu rạng rỡ sáng trong
Như mới vừa qua cơn bão dữ
Dấu ái ân
Sau bão đã phai rồi
Theo con lũ tràn về
Anh sẽ dựng lại cho em mái tình ta màu tím.
Nín nghe em..!
Đừng khóc.
Nín nghe em..!
Thơ: Huỳnh Đức Tú
(Tháng 9/ 2015)


EM VÀ HOA TIGÔN
- - -
Hứa với anh nghe em!
Nếu anh vụng về
Không chữa lành vết thương nơi trái tim em sâu thẳm
Anh xin trả lại cho em
Những cánh “hoa mang dáng hình tim vỡ”
Hoa Tigôn - “người ấy”
Em khó có thể nào quên.
*
Trả em về
Bên những cánh Tigôn
Anh chỉ xin em duy nhất một điều
Cho riêng anh cất giữ
Tận đáy tim anh, tình yêu cuối em trao
Từ bây chừ cho đến vạn ngày sau
Để anh được mộng mơ
Với tình em mãnh liệt
Dù biết không còn
Nhưng anh vẫn nâng niu
Anh sẽ tưng tiu mối tình vàng ngọc
Sẽ gìn giữ tình em
Cho nguyên vẹn kiếp này
Không thể nào vỡ tan như cánh hoa ấy - chia ly.
*
Hứa với anh nghe em!
Nếu vết thương nơi trái tim em cứ rỉ máu âm thầm
Anh xin trả lại cho em
Bao nhiêu điều lưu luyến
Trả lại em và người ấy - một thời...
Một mình anh
Còn lại nửa phần đời
Sẽ vắng bóng em cùng ruổi rong - rong ruổi
Anh một mình
Về
Trăn trở giấc Ti-gôn . /.
Huỳnh Đức Tú
(25/ 12/ 2015)
Bài đã đăng trong Tuyển tập Văn thơ HƯƠNG THIỀN số 36_ NXB Văn Hóa-Văn Nghệ Tp-HCM ấn hành tháng 4/ 2016.

MÙA XUÂN NƠI CỬA PHẬT.
(Bài đăng trong số Hương Thiền Xuân Bính Thân 2016 do NXB Văn Hóa - Văn Nghệ Tp - HCM ấn hành.)

Mùa xuân, khi đọc được hai từ này ở đâu đó, hay nó được phát ra từ cửa miệng của một người hoặc là ngay chính bản thân mình, ta có cảm giác như thời gian đang ngừng lại, ngừng lại chỉ vài giây thôi, cũng đủ để lôi kéo chúng ta quay về với quá khứ, rồi đến hiện tại, đôi khi chúng ta lại suy nghĩ thật nhiều, nhiều lắm... dự định lập kế hoạch cho tương lai phía trước, cho một năm mới Bính Thân 2016 đầy hứng khởi. Những gì sẽ sắp diễn ra xung quanh đời sống của mỗi chúng ta, kể cả trong cuộc sống của muông thú, thiên nhiên v.v...chúng cũng sẽ thay đổi từng giờ, từng phút để báo hiệu cho chúng ta mùa xuân đang đến.
Khi mùa xuân đến, tất cả các loài hoa đều nở, khoe hương, khoe sắc, tô điểm cho cuộc đời thêm tươi đẹp, lòng người cũng hớn hở như những đóa hoa kia để đón chào một mùa trẫy hội đang diễn ra...Mùa Xuân, trên lãnh thổ Việt Nam, đâu đâu cũng nô nức tiếng cười, ai ai cũng xúng xính quần là, áo lượt mới toanh, dành những lời lẽ tốt đẹp nhất chúc nhau sau phút giao thừa... Thông lệ, việc đầu tiên của người Việt chúng ta từ Nam chí Bắc là đi chùa lễ Phật, dâng hương, hoa, trà, quả ... cầu nguyện cho "Quốc thái dân an ", mùa màng bội thu, phúc lộc đủ đầy, an khang trường thọ ... gửi trọn tấm lòng thanh sạch nhất của ngày đầu năm lên cửa Phật qua những nén hương thơm ngát, ước mong mọi điều đều hanh thông, thuận lợi ... mới thấy cuộc sống thật ý nghĩa biết bao! Đất trời đã ban tặng cho chúng ta những gì tốt đẹp nhất, thanh cao nhất... như thế đó!
Là người, sống trong thời hiện đại, chúng ta thường tất bật với những lo toan đời thường, những đổi thay đến chóng mặt của công nghệ hiện đại... Là người dân Việt ta càng không thể quên được giây phút giao thừa thiêng liêng, lặng lẽ, giây phút trọng đại nhất cho mọi sự sắp được bắt đầu.
Nhớ đến mùa xuân năm 2008, cách đây cũng khá lâu, tôi là con dân miền Nam lần đầu tiên ra miền Bắc đón xuân trong tiết trời giá rét (dưới 8 độ C). Lạ thay, phố phường Hà Nội, người, xe... của Thủ Đô cũng rất đỗi lạ thường trong tôi bỗng chốc hóa thân quen, tôi được đi lễ Phật viếng chùa ở phố Võng Thị - Hồ Tây, lễ Phật như chính trên quê hương miền Nam ruột thịt của mình, đó là điều vui sướng nhất mà tôi đã thầm ước nguyện khi còn đang ngồi trên ghế máy bay suốt cuộc hành trình từ Nam ra Bắc. Không khí trong lành của ngày đầu xuân hòa cùng sắc Hoa Đào phai, Đào thắm... đã tạo thêm nhiều phấn khởi trong tâm hồn tôi, bước thong dong đi thăm và chúc tết bà con họ hàng... Thoáng đâu đó cũng hiện diện vài chậu Mai Vàng mà chỉ ở miền Nam mới có, lòng tôi chạnh lại vì cảm xúc nhớ miền Nam đang ùa đến...
Phố phường Hà Nội như rộn rã hơn lên khi dạo quanh Phố ông Đồ, ở đây bày rất nhiều trên vĩa hè nào mực tàu, nào giấy đỏ, cọ vẽ, bút lông, nào nghiên, nào mực... Những bức thư pháp được viết nên bởi những cụ Đồ vận áo dài the đen khăn đóng, sau phút thăng hoa trong tâm tưởng, đầu ngọn bút sau phút xuất thần, đôi tay uyển chuyển tạo nên những nét thư pháp đẹp và độc đáo đến lạ, mới hay rằng người Việt Nam mình tài hoa mà cung kính đến thế! Sự trân trọng từng bức thư pháp của khách du xuân cũng đủ cho ta thấy giá trị nhân văn vẫn còn sâu kín trong tâm hồn người Việt Nam, bởi họ dành một nơi trang trọng nhất trong gia đình mình treo thư pháp để mừng xuân.
“ Hôm qua em đi chùa Hương, hoa cỏ còn mờ hơi sương...” Giai điệu quen thuộc của bài hát Em Đi Chùa Hương do ca sĩ, nhạc sĩ Trung Đức phổ thơ của Nguyễn Nhược Pháp cứ vang lên suốt chuyến đò đi từ Đền Trình đến Chùa Hương, trên dòng suối Yến trong xanh và thơ mộng, không khí xuân đã thật sự lan tràn và ngự trị khắp nhân gian.
Mùa xuân năm ấy đã qua rất lâu nhưng những gì tôi đã chứng kiến, những gì tôi đã trải nghiệm... mãi mãi là một ký ức đẹp không bao giờ phai nhòa khi có dịp nhắc đến, sẽ còn đọng lại mãi trong tôi một Mùa Xuân Trên Đất Bắc.
Xuôi về miền cao nguyên, những ai đã từng sống ở Đà Lạt hay chỉ là khách du lịch vài ba hôm nơi xứ lạnh này, chắc hẳn cũng không sao quên được với tiết xuân lành lạnh, với những hàng thông xanh cao vút, reo vi vu trong gió, những đồi chè xanh bạt ngàn và muôn vạn loài hoa rất đẹp, đẹp đến ngỡ ngàng, không sao quên được dù chỉ một lần dừng chân nơi Thiền Viện Trúc Lâm, được tĩnh tâm sau những tháng ngày mệt nhoài nơi công sở, cơ quan, đoàn hội ... Cảnh vật nơi Trúc Lâm Thiền Viện mới đẹp làm sao! Khiến tâm hồn ta thư thái hơn lên, nhẹ nhàng trút bỏ những âu lo thường nhật... mới hay rằng chỉ có cửa Thiền mới gột sạch trạng thái u uất của tâm hồn người nơi chốn hồng trần gió bụi.
Năm mới đang bắt đầu. Chúng ta, những người con của Phật ai ai cũng đều đã chọn cho mình một nơi để xuất hành trong ngày đầu xuân. Người viết bài này vẫn mong rằng mỗi chúng ta, không ai bảo ai hãy bước đi những bước đầu tiên trong năm mới Bính Thân 2016 này đến nơi cửa Phật, để tận hưởng những gì tốt đẹp nhất, thanh cao nhất mà đất trời ban tặng cho chúng ta đang lúc giao mùa...Dâng lên đức Phật những đóa hoa đẹp nhất, những nén hương thơm ngát bằng cả tấm lòng thanh sạch nhất của mỗi chúng ta.
HUỲNH ĐỨC TÚ
Xuân Bính Thân 2016

Thứ Tư, 6 tháng 4, 2016

Tình yêu có thể chấp nhận sinh ly và từ biệt, chứ không chấp nhận hoài nghi và dối lừa_ (Khuyết danh)

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2016

CHIỀU VẮNG EM




Chiều buông
Không như những buổi chiều anh và em hò hẹn
Chiều ni
Phố buồn, vắng một vòng tay
Vòng tay, đã từng ôm ấp những yêu thương
Chiều lang thang em ơi!
Vì vắng bờ môi
Vắng luôn từng nhịp thở
Nhịp thở, đã bao lần nâng hồn anh qua khúc mê đời
*
Em ơi!
Anh chơi vơi trong chiều
Đi tìm giấc mơ xưa
Giấc mơ định mệnh!
Nghe con tim cồn cào bao nỗi nhớ
Nhớ mộng quay cuồng, nhớ lắm em yêu!
Nhớ bàn tay em miên man
Dọc tấm lưng trần anh giữa miền hoang tái
Nhớ nụ hôn sâu
Mình trao gửi cho nhau
Nhớ...
Mỗi bận anh sang
Lòng chẳng muốn quay về
Anh nhớ cả
Nụ hôn
Mình chưa kịp trao nhau...mấy lúc anh đi.
*
Em yêu ơi!
Chiều ni đang ở chốn mô?
Có mấp máy đôi môi vì môi anh đang nhớ?
Bàn tay em có buồn khi thiếu vắng lưng anh?
Và em yêu hỡi!
Ngực có run khi mỗi bận phiêu bồng?
Lưng có cong lên mỗi lần anh mơn trớn?
Đôi chân ngà em trói chặt hồn anh.
*
Không có em
Chiều buồn như bạch lạp hắt hiu.
- - - -
Huỳnh Đức Tú
Chiều buồn 17/ 03/ 2016