MÙA XUÂN NƠI CỬA PHẬT.
(Bài đăng trong số Hương Thiền Xuân Bính Thân 2016 do NXB Văn Hóa - Văn Nghệ Tp - HCM ấn hành.)
Mùa xuân, khi đọc được hai từ này ở đâu đó, hay nó được phát ra từ cửa miệng của một người hoặc là ngay chính bản thân mình, ta có cảm giác như thời gian đang ngừng lại, ngừng lại chỉ vài giây thôi, cũng đủ để lôi kéo chúng ta quay về với quá khứ, rồi đến hiện tại, đôi khi chúng ta lại suy nghĩ thật nhiều, nhiều lắm... dự định lập kế hoạch cho tương lai phía trước, cho một năm mới Bính Thân 2016 đầy hứng khởi. Những gì sẽ sắp diễn ra xung quanh đời sống của mỗi chúng ta, kể cả trong cuộc sống của muông thú, thiên nhiên v.v...chúng cũng sẽ thay đổi từng giờ, từng phút để báo hiệu cho chúng ta mùa xuân đang đến.
Khi mùa xuân đến, tất cả các loài hoa đều nở, khoe hương, khoe sắc, tô điểm cho cuộc đời thêm tươi đẹp, lòng người cũng hớn hở như những đóa hoa kia để đón chào một mùa trẫy hội đang diễn ra...Mùa Xuân, trên lãnh thổ Việt Nam, đâu đâu cũng nô nức tiếng cười, ai ai cũng xúng xính quần là, áo lượt mới toanh, dành những lời lẽ tốt đẹp nhất chúc nhau sau phút giao thừa... Thông lệ, việc đầu tiên của người Việt chúng ta từ Nam chí Bắc là đi chùa lễ Phật, dâng hương, hoa, trà, quả ... cầu nguyện cho "Quốc thái dân an ", mùa màng bội thu, phúc lộc đủ đầy, an khang trường thọ ... gửi trọn tấm lòng thanh sạch nhất của ngày đầu năm lên cửa Phật qua những nén hương thơm ngát, ước mong mọi điều đều hanh thông, thuận lợi ... mới thấy cuộc sống thật ý nghĩa biết bao! Đất trời đã ban tặng cho chúng ta những gì tốt đẹp nhất, thanh cao nhất... như thế đó!
Là người, sống trong thời hiện đại, chúng ta thường tất bật với những lo toan đời thường, những đổi thay đến chóng mặt của công nghệ hiện đại... Là người dân Việt ta càng không thể quên được giây phút giao thừa thiêng liêng, lặng lẽ, giây phút trọng đại nhất cho mọi sự sắp được bắt đầu.
Nhớ đến mùa xuân năm 2008, cách đây cũng khá lâu, tôi là con dân miền Nam lần đầu tiên ra miền Bắc đón xuân trong tiết trời giá rét (dưới 8 độ C). Lạ thay, phố phường Hà Nội, người, xe... của Thủ Đô cũng rất đỗi lạ thường trong tôi bỗng chốc hóa thân quen, tôi được đi lễ Phật viếng chùa ở phố Võng Thị - Hồ Tây, lễ Phật như chính trên quê hương miền Nam ruột thịt của mình, đó là điều vui sướng nhất mà tôi đã thầm ước nguyện khi còn đang ngồi trên ghế máy bay suốt cuộc hành trình từ Nam ra Bắc. Không khí trong lành của ngày đầu xuân hòa cùng sắc Hoa Đào phai, Đào thắm... đã tạo thêm nhiều phấn khởi trong tâm hồn tôi, bước thong dong đi thăm và chúc tết bà con họ hàng... Thoáng đâu đó cũng hiện diện vài chậu Mai Vàng mà chỉ ở miền Nam mới có, lòng tôi chạnh lại vì cảm xúc nhớ miền Nam đang ùa đến...
Phố phường Hà Nội như rộn rã hơn lên khi dạo quanh Phố ông Đồ, ở đây bày rất nhiều trên vĩa hè nào mực tàu, nào giấy đỏ, cọ vẽ, bút lông, nào nghiên, nào mực... Những bức thư pháp được viết nên bởi những cụ Đồ vận áo dài the đen khăn đóng, sau phút thăng hoa trong tâm tưởng, đầu ngọn bút sau phút xuất thần, đôi tay uyển chuyển tạo nên những nét thư pháp đẹp và độc đáo đến lạ, mới hay rằng người Việt Nam mình tài hoa mà cung kính đến thế! Sự trân trọng từng bức thư pháp của khách du xuân cũng đủ cho ta thấy giá trị nhân văn vẫn còn sâu kín trong tâm hồn người Việt Nam, bởi họ dành một nơi trang trọng nhất trong gia đình mình treo thư pháp để mừng xuân.
“ Hôm qua em đi chùa Hương, hoa cỏ còn mờ hơi sương...” Giai điệu quen thuộc của bài hát Em Đi Chùa Hương do ca sĩ, nhạc sĩ Trung Đức phổ thơ của Nguyễn Nhược Pháp cứ vang lên suốt chuyến đò đi từ Đền Trình đến Chùa Hương, trên dòng suối Yến trong xanh và thơ mộng, không khí xuân đã thật sự lan tràn và ngự trị khắp nhân gian.
Mùa xuân năm ấy đã qua rất lâu nhưng những gì tôi đã chứng kiến, những gì tôi đã trải nghiệm... mãi mãi là một ký ức đẹp không bao giờ phai nhòa khi có dịp nhắc đến, sẽ còn đọng lại mãi trong tôi một Mùa Xuân Trên Đất Bắc.
Xuôi về miền cao nguyên, những ai đã từng sống ở Đà Lạt hay chỉ là khách du lịch vài ba hôm nơi xứ lạnh này, chắc hẳn cũng không sao quên được với tiết xuân lành lạnh, với những hàng thông xanh cao vút, reo vi vu trong gió, những đồi chè xanh bạt ngàn và muôn vạn loài hoa rất đẹp, đẹp đến ngỡ ngàng, không sao quên được dù chỉ một lần dừng chân nơi Thiền Viện Trúc Lâm, được tĩnh tâm sau những tháng ngày mệt nhoài nơi công sở, cơ quan, đoàn hội ... Cảnh vật nơi Trúc Lâm Thiền Viện mới đẹp làm sao! Khiến tâm hồn ta thư thái hơn lên, nhẹ nhàng trút bỏ những âu lo thường nhật... mới hay rằng chỉ có cửa Thiền mới gột sạch trạng thái u uất của tâm hồn người nơi chốn hồng trần gió bụi.
Năm mới đang bắt đầu. Chúng ta, những người con của Phật ai ai cũng đều đã chọn cho mình một nơi để xuất hành trong ngày đầu xuân. Người viết bài này vẫn mong rằng mỗi chúng ta, không ai bảo ai hãy bước đi những bước đầu tiên trong năm mới Bính Thân 2016 này đến nơi cửa Phật, để tận hưởng những gì tốt đẹp nhất, thanh cao nhất mà đất trời ban tặng cho chúng ta đang lúc giao mùa...Dâng lên đức Phật những đóa hoa đẹp nhất, những nén hương thơm ngát bằng cả tấm lòng thanh sạch nhất của mỗi chúng ta.
Khi mùa xuân đến, tất cả các loài hoa đều nở, khoe hương, khoe sắc, tô điểm cho cuộc đời thêm tươi đẹp, lòng người cũng hớn hở như những đóa hoa kia để đón chào một mùa trẫy hội đang diễn ra...Mùa Xuân, trên lãnh thổ Việt Nam, đâu đâu cũng nô nức tiếng cười, ai ai cũng xúng xính quần là, áo lượt mới toanh, dành những lời lẽ tốt đẹp nhất chúc nhau sau phút giao thừa... Thông lệ, việc đầu tiên của người Việt chúng ta từ Nam chí Bắc là đi chùa lễ Phật, dâng hương, hoa, trà, quả ... cầu nguyện cho "Quốc thái dân an ", mùa màng bội thu, phúc lộc đủ đầy, an khang trường thọ ... gửi trọn tấm lòng thanh sạch nhất của ngày đầu năm lên cửa Phật qua những nén hương thơm ngát, ước mong mọi điều đều hanh thông, thuận lợi ... mới thấy cuộc sống thật ý nghĩa biết bao! Đất trời đã ban tặng cho chúng ta những gì tốt đẹp nhất, thanh cao nhất... như thế đó!
Là người, sống trong thời hiện đại, chúng ta thường tất bật với những lo toan đời thường, những đổi thay đến chóng mặt của công nghệ hiện đại... Là người dân Việt ta càng không thể quên được giây phút giao thừa thiêng liêng, lặng lẽ, giây phút trọng đại nhất cho mọi sự sắp được bắt đầu.
Nhớ đến mùa xuân năm 2008, cách đây cũng khá lâu, tôi là con dân miền Nam lần đầu tiên ra miền Bắc đón xuân trong tiết trời giá rét (dưới 8 độ C). Lạ thay, phố phường Hà Nội, người, xe... của Thủ Đô cũng rất đỗi lạ thường trong tôi bỗng chốc hóa thân quen, tôi được đi lễ Phật viếng chùa ở phố Võng Thị - Hồ Tây, lễ Phật như chính trên quê hương miền Nam ruột thịt của mình, đó là điều vui sướng nhất mà tôi đã thầm ước nguyện khi còn đang ngồi trên ghế máy bay suốt cuộc hành trình từ Nam ra Bắc. Không khí trong lành của ngày đầu xuân hòa cùng sắc Hoa Đào phai, Đào thắm... đã tạo thêm nhiều phấn khởi trong tâm hồn tôi, bước thong dong đi thăm và chúc tết bà con họ hàng... Thoáng đâu đó cũng hiện diện vài chậu Mai Vàng mà chỉ ở miền Nam mới có, lòng tôi chạnh lại vì cảm xúc nhớ miền Nam đang ùa đến...
Phố phường Hà Nội như rộn rã hơn lên khi dạo quanh Phố ông Đồ, ở đây bày rất nhiều trên vĩa hè nào mực tàu, nào giấy đỏ, cọ vẽ, bút lông, nào nghiên, nào mực... Những bức thư pháp được viết nên bởi những cụ Đồ vận áo dài the đen khăn đóng, sau phút thăng hoa trong tâm tưởng, đầu ngọn bút sau phút xuất thần, đôi tay uyển chuyển tạo nên những nét thư pháp đẹp và độc đáo đến lạ, mới hay rằng người Việt Nam mình tài hoa mà cung kính đến thế! Sự trân trọng từng bức thư pháp của khách du xuân cũng đủ cho ta thấy giá trị nhân văn vẫn còn sâu kín trong tâm hồn người Việt Nam, bởi họ dành một nơi trang trọng nhất trong gia đình mình treo thư pháp để mừng xuân.
“ Hôm qua em đi chùa Hương, hoa cỏ còn mờ hơi sương...” Giai điệu quen thuộc của bài hát Em Đi Chùa Hương do ca sĩ, nhạc sĩ Trung Đức phổ thơ của Nguyễn Nhược Pháp cứ vang lên suốt chuyến đò đi từ Đền Trình đến Chùa Hương, trên dòng suối Yến trong xanh và thơ mộng, không khí xuân đã thật sự lan tràn và ngự trị khắp nhân gian.
Mùa xuân năm ấy đã qua rất lâu nhưng những gì tôi đã chứng kiến, những gì tôi đã trải nghiệm... mãi mãi là một ký ức đẹp không bao giờ phai nhòa khi có dịp nhắc đến, sẽ còn đọng lại mãi trong tôi một Mùa Xuân Trên Đất Bắc.
Xuôi về miền cao nguyên, những ai đã từng sống ở Đà Lạt hay chỉ là khách du lịch vài ba hôm nơi xứ lạnh này, chắc hẳn cũng không sao quên được với tiết xuân lành lạnh, với những hàng thông xanh cao vút, reo vi vu trong gió, những đồi chè xanh bạt ngàn và muôn vạn loài hoa rất đẹp, đẹp đến ngỡ ngàng, không sao quên được dù chỉ một lần dừng chân nơi Thiền Viện Trúc Lâm, được tĩnh tâm sau những tháng ngày mệt nhoài nơi công sở, cơ quan, đoàn hội ... Cảnh vật nơi Trúc Lâm Thiền Viện mới đẹp làm sao! Khiến tâm hồn ta thư thái hơn lên, nhẹ nhàng trút bỏ những âu lo thường nhật... mới hay rằng chỉ có cửa Thiền mới gột sạch trạng thái u uất của tâm hồn người nơi chốn hồng trần gió bụi.
Năm mới đang bắt đầu. Chúng ta, những người con của Phật ai ai cũng đều đã chọn cho mình một nơi để xuất hành trong ngày đầu xuân. Người viết bài này vẫn mong rằng mỗi chúng ta, không ai bảo ai hãy bước đi những bước đầu tiên trong năm mới Bính Thân 2016 này đến nơi cửa Phật, để tận hưởng những gì tốt đẹp nhất, thanh cao nhất mà đất trời ban tặng cho chúng ta đang lúc giao mùa...Dâng lên đức Phật những đóa hoa đẹp nhất, những nén hương thơm ngát bằng cả tấm lòng thanh sạch nhất của mỗi chúng ta.
HUỲNH ĐỨC TÚ
Xuân Bính Thân 2016
Xuân Bính Thân 2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét