Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2016

VENUS CỦA RIÊNG ANH.
* * *
Rồi một ngày
Em lõa thể trước anh
Ru hồn anh liêu xiêu, chếnh choáng
Trong cõi suy tư
Anh bắt đầu ngây dại
Phút xuất thần
Anh đã vội lơ đễnh
Buông xuôi thao tác với cọ, màu
Anh quên bẵng đi
"Sức mạnh và sự uy hiếp của đề lao lằn phấn
Đã từng kiềm hãm tự do em"
Những khung toan đã định hình dáng em từ lâu lắm
Trước mắt anh em đang hiện dần lên
Anh vẽ chân dung em
Không phải bằng cọ, bằng màu
Cũng không phải vẽ bằng
Những cơn mưa rào gió thoảng
Mà anh vẽ bằng
Những chuyến phiêu lưu đầy đam mê và lý thú
Bởi "chân dung em, anh đã thuộc nằm lòng" !
Thịt da em
Đã xô hồn anh
Thăng hoa trong niềm hoan lạc
Sung mãn vô biên
Bất tận đến vô cùng

Chỉ có tâm hồn em
Mang đến cho anh
Niềm hạnh phúc triền miên
Ngút ngàn...
Chất ngất...
Anh chợt thấy mình
Là Vua
Đang ngự trị chốn cung hoàng.
Thơ: Huỳnh Đức Tú
(11/ 08/ 2015)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét