NHỎ và MÙA ĐÔNG
(Bài đăng trong tuyển tập Văn Thơ HƯƠNG THIỀN số 34 do nhà xuất bản Văn Hóa Văn Nghệ Tp-HCM ấn hành tháng 11/ 2015)
***
Khi những chiếc lá vàng bắt đầu thôi rơi, là lúc mùa báo hiệu sang đông, những đôi lứa yêu nhau cũng đang tất bật tìm kiếm cho mình và người mình yêu những chiếc áo len để khoác lên người trong mùa giá buốt. Cái lạnh đầu đông không tái tê bằng những cái rét tháng ba, “tháng ba bà già chết rét”, “rét nàng Bân”... Đó là những cái lạnh ngoài da, có thể sưởi ấm bằng bếp than hồng, bằng máy điều hòa, bằng máy sưởi...v.v... Nhưng, không làm sao có thể sưởi ấm được cái lạnh trong tâm hồn của Nhỏ. Ôi...! Mùa Đông.
Lạnh, có thể đem lại cho gần nhau hơn những tâm hồn đơn côi. Lạnh, có thể làm cho những ai đã từng yêu nhau mà chưa được gần nhau xích lại gần hơn. Lạnh, để cùng nhau sưởi ấm con tim côi giá buốt mà bấy lâu nay Nhỏ đã từng cô quạnh...
Nhỏ của tôi đã hơn hai mươi mấy năm qua, từng chịu đựng những cái lạnh như thế, cuộc đời của nhỏ thật bất hạnh đi cùng với số phận “nửa chừng xuân” vì một lý do thật đơn giản: Dang - dở - một - chuyện - tình.
Cuộc đời rong ruổi cho tôi gặp nhỏ xem chừng đã quá muộn màng, con tim của nhỏ chỉ thật sự rung động khi được ở bên cạnh tôi mà thôi. Tự lúc nào tôi đã yêu nhỏ thật lòng với tất cả sự rung động của con tim. Còn bao nhiêu mùa đông nữa cho quãng đời còn lại của nhỏ và tôi khi đang ở tuổi ngũ tuần? Nhỏ ơi!
Có thể nói mùa đông năm nay, hai ngàn không trăm mười lăm là một mùa đông muộn màng, nhưng thú vị thay đó lại là mùa đông đầu tiên trong cuộc đời của tôi và nhỏ, cả hai mong ước được ở bên nhau, cùng nhau sưởi ấm đôi tim tưởng chừng như băng giá. Hầu như việc gì chúng tôi dành cho nhau lúc này cũng là đầu tiên, duy nhất chỉ có tình yêu chúng tôi trao cho nhau là sau cuối. Có một niềm hạnh phúc rất thật đang lẻn vào hai trái tim đơn côi, rét mướt khi tiết trời dần chuyển sang đông.
Tôi là người tình thứ hai của nhỏ, trong tôi tình yêu đã lên ngôi và nhỏ đã nâng niu tình tôi như nâng niu tình yêu cuối, đôi lúc nhỏ sợ mất tôi, nhỏ ghen hờn với những cỏ, mây, gió, lá... Nhỏ thường hay dặn dò, ân cần nhắc nhở, chia sẻ với tôi khi lòng nhỏ cảm thấy đơn lạnh. Tôi xuất hiện bên nhỏ quá muộn màng, chỉ còn vỏn vẹn một phần ba cuộc đời để yêu nhau và dành cho nhau nữa thôi, nhỏ ơi! Sự muộn màng ấy nhỏ xem như là những đốm lửa lóe lên từ nơi bắt đầu của tiếng sét, và đốm lửa ấy đã chạm vào tâm hồn của nhỏ vốn đã lạnh giá suốt mấy mươi mùa đông qua. Tôi thật sự cảm thấy mình có giá trị khi được ở gần bên nhỏ, nhỏ ơi!
Mùa đông năm nay chúng tôi đã có nhau, cùng đan tay nhau để đi hết quãng đời còn lại, nhỏ sẽ không còn lạc lõng, chơi vơi nữa, con tim của nhỏ nay đã hết đơn côi vì đang nồng đượm tình tôi. Nhỏ rạng rỡ và tươi tắn hơn lên trong mắt bạn bè, nhỏ thêm yêu đời khiến lòng tôi càng thêm hạnh phúc.
Mùa đông năm nay nhỏ không còn bơ vơ với những đêm dài trống vắng trong căn phòng hoang lạnh nữa, những buổi chiều tím ngắt nỗi buồn khi xưa nay không còn u hoài, da diết nữa mà thay thế bằng những nỗi yêu thương dâng trào chất ngất, gửi chút hương tình nhỏ giữ hộ giùm tôi... Tôi đã nghe bao lần nhỏ mừng vui thì thào bên tai tôi rằng: “Anh từ đâu chợt đến....như chiếc lều cỏ, sưởi em trong ấm nồng. Anh hiện hữu, nỗi cô đơn trong em như đọng lại rồi tan loãng mất hút theo chút lạnh tàn thu. Trời đã vào đông mà em ngỡ như mùa xuân, làn môi em nở như hoa đào, mơn mỡn như mùa xuân vừa chín, cứ thấy lòng mình rộn rã, cháy lên trong ngọn lửa của anh, đốt yêu thương rực cháy trong em vào cõi mộng”.
Một lần nữa tim tôi như vỡ òa vì hạnh phúc. Ngoài kia, những chiếc lá vàng đã thôi rơi. Mùa đã sang đông. Nhỏ của tôi ơi có lạnh lắm không...?
HUỲNH ĐỨC TÚ
Mùa đông 2015
- - - -
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét